hoàng hậu chính là thiên hạ

Nhưng hắn vẫn trả lời: "Thưa phụ hoàng, có tổng cộng 127 người." Tấn Sóc Đế: "Thần dân trên thiên hạ này có bao nhiêu người?" Kỳ Hãn im lặng một lúc: "..Rất khó để tổng hợp lại. Nhưng theo báo cáo năm ngoái của các hộ tịch thì chắc khoảng hơn 70 triệu người." Khu Bảo tồn thiên nhiên đất ngập nước Lung Ngọc Hoàng rộng trên 2.800ha. Là một trong những khu bảo tồn đa dạng sinh học nổi tiếng của khu vực đồng bằng sông Cửu Long, được mệnh danh là lá phổi xanh của miền Tây Nam Bộ. Sau quá trình tìm tòi, nghiên cứu. Hoàng thái hậu Từ Dụ được đánh giá có đủ phẩm hạnh để làm gương cho kẻ dưới - là bậc mẫu nghi thiên hạ suốt nửa thế kỷ dưới triều nhà Nguyễn. Cung Diên Thọ - cung của Thái hậu Từ Dụ ở Hoàng thành Huế. Những lời răn dạy của Hoàng thái hậu Từ Dụ đều được vua Tự Đức chép lại thành một tập sách mang tên "Từ huấn lục". Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." "Nếu Niệm Niệm thiên tuế, trẫm cũng sống tới thiên tuế là được." "Bệ hạ lớn hơn ta một chút, nếu bệ hạ sống đến một vạn tuổi vậy ta thì chỉ cần sống đến 9985 tuổi là được." *** Hắn không sống đến vạn tuế. Vậy nàng cũng không cần thiên tuế. Bây giờ nàng và hắn nằm chung chăn. Bộ Tài chính muốn chặn doanh nghiệp "lách luật" phát hành trái phiếu. Chứng Khoán; Lợi nhuận của Hoàng Anh Gia Lai tháng 9 đạt 113 tỷ đồng, giảm 8% so với tháng trước. Hoa hậu Thùy Tiên ngừng đưa thông tin số tài khoản quyên góp từ thiện; Mời bạn dự đám cưới Vay Tiền Nhanh Ggads. Sau khi Chung Niệm Nguyệt và Lạc Nương đi ra ngoài, nhìn thấy Đại hoàng tử đang đứng cúi đầu trong đại sảnh, không biết là đang suy nghĩ gì. Mạnh công công thì có vẻ thoải mái hơn, còn cười với hạ nhân Chung phủ, nói “Lần trước ta tới có chút vội vàng, nên vẫn chưa nhìn được kỹ nơi mà tiểu thư lớn lên…” Hạ nhân Chung phủ đã bao giờ được nghe người bên cạnh bệ hạ nói chuyện như vậy bao giờ đâu, nhất thời choáng váng tới mức không nói nên lời. Mạnh công công cũng không cảm nhận được điều đó, ông nghiêm túc cẩn thận nhìn xung quanh, lại hỏi “Tiểu thư thích bức tranh này sao?” Hạ nhân lúng túng nói “Không phải, là lão gia thích ạ.” “Vậy hoa kia…” “Cũng là lão gia thích.” Mạnh công công chỉ vào ghế dựa bên cạnh, nói “Nệm lót và thảm bông là tiểu thư thích phải không?” Hạ nhân kinh ngạc gật đầu “Phải, phải, sao công công biết được vậy?” Ngay lập tức Mạnh công công cười tự hào nói “Ta chỉ mới hầu hạ tiểu thư hơn hai năm, tính tình và thói quen của tiểu thư, đương nhiên ta không hiểu bằng các ngươi…” Hạ nhân ngơ ngác nhìn ông, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Chuyện này xảy ra khi nào? Không phải lúc đầu tiểu thư tiến cung để thăm Huệ phi sao? Sao bây giờ tiểu thư có thể được Mạnh công công hầu hạ luôn vậy? Mạnh công công nói xong, còn đang mở miệng tính nói tiếp, thì nghe thấy hạ nhân bên cạnh nói “Tiểu thư tới.” Đại hoàng tử vốn đang im lặng đứng cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên nhưng vẫn không xoay người lại. Dường như Mạnh công công không để ý tới bầu không khí xấu hổ xung quanh, ông cười đi về phía nàng nói “Vừa rồi nô tài nói chuyện phiếm với hạ nhân trong phủ tiểu thư. Hỏi tới cái này cũng là Chung đại nhân thích, cái kia cũng là Chung đại nhân thích…” Mạnh công công đi cùng với Đại hoàng tử tới, nhìn thấy ông ấy nói chuyện thoải mái, Chung Niệm Nguyệt cũng thả lỏng hơn. Chung Niệm Nguyệt nói “Tại sao công công lại hỏi những chuyện này?” Mạnh công công nói “Tương lai, cung nhân từ trên xuống dưới đều phải cẩn thận hầu hạ tiểu thư, hôm nay lại vừa khéo nên nô tài muốn học hỏi chút kinh nghiệm.” Hạ nhân Chung phủ nghe thấy, lúc này mới nhận ra được, hiện tại tiểu thư nhà mình đã có địa vị vô cùng quan trọng. Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc chớp mắt. Nghĩ thầm, là do Tấn Sóc Đế ra lệnh sao? Nhưng mà, cho dù là tâm tư của hắn cũng tốt, hay tâm tư của Mạnh công công cũng được, thái độ nghiêm túc như vậy, cũng khiến nàng giảm bớt bài xích với hoàng cung mà nàng đã từng đọc trong lịch sử. Hoàng cung cũng không còn giống với hoàng cung nữa. Mà chính là một ngôi nhà khác của nàng. Mạnh công công nói tiếp “Sau này trong cung, cứ đi mười dặm thì đều phải là thứ mà tiểu thư thích. Tiểu thư thích cái gì thì sẽ đặt cái đó.” Lạc Nương nghe xong cũng muốn bật cười. Lời này giống như là đang muốn phân cao thấp với Chung phủ. Khắp nơi trong Chung phủ đều là những thứ mà Chung đại nhân thích, nhưng hoàng cung kia chính là dựa vào sở thích của tiểu thư mà bày trí. Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu cười “Vậy thì thật là tốt.” Ánh mắt của nàng chuyển về phía Đại hoàng tử. Khi nàng và Mạnh công công nói chuyện phiếm với nhau, Đại hoàng tử thực sự không chịu nổi nữa. Đại hoàng tử xoay người lại, nhìn Chung Niệm Nguyệt gật đầu chào “Chung tiểu thư.” Nói xong, hắn ngừng lại nhìn về phía Lạc Nương gật đầu, chỉ là không nói gì hết. Lạc Nương kinh ngạc né tránh. Điều này khiến cho sắc mặt của Đại hoàng tử có chút khó coi. Chung Niệm Nguyệt thu hết cảnh tượng này vào trong mắt, sau đó ra lệnh cho các hạ nhân khác lui xuống, rồi kêu Hương Đào bưng trà tới. Nhưng lại không có phần cho Đại hoàng tử. “Tiểu thư.” Hương Đào đưa tách trà cho nàng, nàng bình tĩnh nói “Đa tạ Đại hoàng tử ngày hôm qua…” Đến hôm nay Đại hoàng tử cũng mơ hồ hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm qua. Sau khi hiểu rõ, trong lòng hắn giống như nổi bão, phải một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được. Sao Thái Tử dám! Hắn điên rồi sao! Hắn không muốn thân phận, địa vị và mạng sống của hắn nữa sao! Sau đó Đại hoàng tử cũng không dám suy đoán tiếp nữa, chỉ xem như cái gì cũng không biết. Ngày thường hắn là người dễ xúc động nhưng không phải là ngu tới mức không còn thuốc chữa. Nếu so sánh hắn với Tam hoàng tử, có lẽ hắn vẫn thông minh hơn không ít. Cho nên sao hắn dám nhận lời cảm tạ này được. Ngay lập tức Đại hoàng tử ngắt lời nàng “Không dám nhận.” Hắn không quan tâm tới chuyện đó, mà nói tới “Nhưng hôm qua ta có chút thất thố, mạo phạm tiểu thư bên cạnh ngươi. Cảm thấy không yên lòng, nên muốn tới cửa nhận tội…” Lạc Nương chỉ sợ Chung Niệm Nguyệt sẽ làm khó hắn. Nàng ấy vội nói “Làm gì có chuyện gì? Cùng lắm chỉ là ta tình ngươi nguyện thôi. Không cần nói trước mặt tiểu thư.” Đại hoàng tử ngây người, thực sự không nghĩ tới Lạc Nương sẽ nói như vậy. Lạc Nương còn thúc giục tiếp “Đại hoàng tử mau trở về đi.” Đại hoàng tử đứng ở đó không nói gì. Đợi thêm một lát nữa, thì đột nhiên hắn quỳ xuống nhìn Chung Niệm Nguyệt nói “Ta có tội, xin tiểu thư trừng phạt.” Lạc Nương cau mày nói “Điện hạ thì thích quỳ nhưng sợ là người bên ngoài sẽ nghị luận tiểu thư tính tình độc đoán, còn chưa tiến cung mà đã khắt khe với điện hạ…” Ngay lập tức trên trán Đại hoàng tử toàn là mồ hôi. Hắn lắp bắp nói “Đây là…đây là quy củ…nếu bên ngoài có kẻ nào dám nói bậy, ta sẽ đi tới cửa chém đầu hắn!” Chung Niệm Nguyệt chậm rãi chớp mắt, cảm thấy nàng không cần phải làm chủ trút giận thay cho Lạc Nương nữa rồi. Vừa đúng lúc đột nhiên có người chạy tới, đi vào cửa nói “Tiểu thư, có người trong cung tới, muốn mời tiểu thư tiến cung.” Người đó vừa nói xong thì nhìn thấy Mạnh công công cũng đang ở đây, kinh ngạc hỏi “Sao…sao…Mạnh công công đã ở đây rồi?” Mạnh công công nói “À, ta chỉ ra ngoài làm chút việc vặt. Người ngoài đó chắc là do bệ hạ ra lệnh đón tiểu thư tiến cung.” Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu, quay đầu nói “Lạc Nương, ngươi tự mình làm chủ, ta đi trước.” Tự mình làm chủ? Lạc Nương kinh ngạc, nhất thời hai tay không biết nên đặt ở chỗ nào. Sao nàng ấy có thể tự mình làm chủ được chứ? Nàng ấy còn chưa bao giờ được tự mình làm chủ bản thân đâu. Việc can đảm nhất mà nàng ấy đã từng làm, thứ nhất chính là liều mạng để được học thêm hai chữ, thứ hai chính là khi bị Tấn Sóc Đế bắt lấy, không chút lưu tình nào mà khai Tướng công tử ra. Sau khi Lạc Nương hoàn hồn lại. Thì trong đại sảnh đã không còn bóng dáng Chung Niệm Nguyệt nữa. Mạnh công công lại nhìn Hương Đào nói “Ngươi dẫn đường cho ta đi đến viện tiểu thư, để ta cẩn thận xem một chút. Thói quen của tiểu thư, biết càng nhiều thì càng tốt.” Hương Đào nghe thấy cảm thấy vô cùng vui mừng, sao có thể từ chối được? Vì vậy nàng ta vội vàng dẫn đường cho Mạnh công công. Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh. Đám hạ nhân cũng chỉ canh giữ bên ngoài, không hề có chút tiếng động nào. Bản thân chỉ là một hạ nhân ăn vạ trong phủ, bây giờ thì ngược lại, nhìn giống như một chủ tử luôn rồi. Lạc Nương ngơ ngác nghĩ thầm, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đại hoàng tử. Phía bên này không nói tới nữa. Phía khác, Chung Niệm Nguyệt đi vào trong cung, ngựa quen đường cũ đi thẳng tới Thượng Thư Phòng, vừa vặn nghe thấy có người nào đó nói “Bức thư pháp bệ hạ treo trên tường đúng là rất đẹp.” Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn. Đó là do nàng viết. Rất đẹp sao? Chung Niệm Nguyệt cảm thấy mặt hơi ửng đỏ, ngước mắt lên nhìn, dường như Tấn Sóc Đế đang rất nghiêm túc lắng nghe, trên mặt còn hiện lên chút tự hào. Hắn gật đầu, nói “Không sai, bức thư pháp này đúng là rất tốn rất nhiều tâm tư.” Đại thần kia cũng là một người thông minh, nhìn thấy những bức thư pháp này đều là chữ thọ’ hạ’, nên suy đoán ra được người tặng tranh này chính là tặng vào ngày sinh thần của bệ hạ. Ông ấy không khỏi tiếc nuối nói “Chỉ tiếc là một mặt tường lại treo quá nhiều chữ phúc’, nếu treo quá nhiều thì có chút không đẹp mắt.” Tấn Sóc Đế cũng cảm thấy vậy. Hắn nhận được rất nhiều bức thư pháp chữ phúc’. Bức thư pháp đầu tiên Chung Niệm Nguyệt viết, hắn vẫn còn đang cất giữ. Hiện tại chỉ có thể đặt trong rương, đúng là có chút đáng tiếc. Chung Niệm Nguyệt nhìn hai người này, người thì nói kẻ thì đồng ý, thực sự muốn nói với bọn họ, mau tỉnh lại đi! Nàng cảm thấy bản thân giống như yêu nữ, đang mê hoặc Tấn Sóc Đế. Lúc này tiểu thái giám nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đứng im, không nhịn được nói “Sao tiểu thư lại không đi vào?” Lúc này người bên trong mới nhìn ra ngoài cửa. “Niệm Niệm.” Tấn Sóc Đế chỉ tay nói “Đang nói về chữ của nàng.” Đại thần kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Đây là do Chung tiểu thư viết? Nếu ông nhớ không lầm, những bức thư pháp treo trên tường này hình như đã được mấy năm rồi? Vậy quan hệ giữa Chung tiểu thư và bệ hạ, đúng là rất sâu xa… Đại thần khom lưng nói “Chung tiểu thư…” Sau đó vô cùng tự giác mà lui xuống. Chỉ là sau khi đi ra ngoài, ông mới nhớ ra, hai người này vẫn chưa đại hôn, vậy chẳng phải Chung tiểu thư nên tuân theo quy củ, cửa lớn không ra cửa phụ không tới, ở trong phủ thêu giày thêu vớ thêu hầu bao, tự mình may đồ cưới sao? À. Người ta làm hoàng hậu. Vậy thì không sao. Ai mà dám đi chỉ trích Chung tiểu thư chứ? Huống chi… Đại thần lại tưởng tượng tiếp, nhưng làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được cảnh Chung Niệm Nguyệt ngồi yên thêu giày thêu vớ. Muốn tiểu tổ tông này tự mình thêu sao? Nếu lỡ để kim đâm hết mười đầu ngón tay. Thì người đau lòng lại chính là bệ hạ. Đại thần lắc đầu, đi nhanh ra ngoài, giả vờ như hôm nay cái gì ông cũng không nhịn thấy. Chung Niệm Nguyệt đi tới trước mặt hắn hỏi “Bệ hạ phái Mạnh công công đi làm việc vặt sao?” Tấn Sóc Đế đáp lời “Ừ, rốt cuộc Đại hoàng tử bị bệnh gì, vẫn nên đi tìm hiểu một chút. Huống chi trẫm biết Niệm Niệm coi trọng những người xung quanh.” Lạc Nương đã đi theo bên cạnh Chung Niệm Nguyệt, nên không còn giống lúc trước nữa. Đến hôm nay Tấn Sóc Đế vẫn còn nhớ rõ, khi Chu tiểu thư chết, Chung Niệm Nguyệt đã khóc thương tâm đến mức nào. Chung Niệm Nguyệt gật đầu nói “Vậy rượu…” “Niệm Niệm không cần quan tâm đến việc này.” Giọng nói Tấn Sóc Đế vẫn ung dung bình tĩnh như cũ nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo. Chung Niệm Nguyệt suy nghĩ một lát, cũng không hỏi thêm gì nữa. Nếu việc này thật sự là do Thái Tử làm, thì hắn cũng nên tự mình chịu trách nhiệm. Về phần hình phạt cho hắn thì do Tấn Sóc Đế quyết định vậy… Khó trách khi nàng đọc truyện thì thấy người ta thích nhất là hạ thuốc. Bởi vì việc này chỉ cần bại lộ, không chỉ liên quan đến danh dự người khác, mà còn không thể đưa nó ra ánh sáng. Thôi. Không nghĩ tới nữa. Chắc chắn Tấn Sóc Đế sẽ có biện pháp xử lý. Đại hôn Thái Tử đã qua, Chung Niệm Nguyệt mới nhớ ra vẫn còn việc khác “Không phải Đại vương tử của Nam Giao Quốc đã tới rồi sao?” Tấn Sóc Đế trả lời “Ừ.” Hắn cười nhạt nói “Niệm Niệm, vẫn chưa tới lúc.” Sao? Vậy khi nào chứ? Tấn Sóc Đế nói “Mấy ngày nữa, chính là sinh thần của Thái Hậu.” Chung Niệm Nguyệt cẩn thận nhớ lại, đã mấy năm rồi Thái Hậu chưa tổ chức tiệc mừng thọ. Đến ngày sinh thần của Tấn Sóc Đế, cũng cáo bệnh không tham dự. Năm nay hắn muốn tiệc mừng thọ của Thái Hậu, làm rõ chuyện của Huệ phi sao? Vậy không phải là vừa kinh tởm Huệ phi, vừa kinh tởm Thái Hậu sao? Tấn Sóc Đế thấp giọng nói “Niệm Niệm, xưa nay trẫm là người thù dai, chỉ là người ngoài không biết thôi.” Thái Hậu còn muốn châm ngòi giữa nàng và Tấn Sóc Đế. Còn muốn thông qua Vạn gia không chế nàng. Chung Niệm Nguyệt liền nói “Thù dai được mà, thù dai rất tốt. Ta cũng là người thù dai.” Nàng ngẩng đầu lên cho Tấn Sóc Đế sờ sờ hai cái, muốn an ủi hắn, không cần vì chuyện này mà cảm thấy thất vọng với mẫu thân. Nàng nhẹ nhàng nói “Cho nên chúng ta mới là một cặp trời sinh, không phải sao?” Tấn Sóc Đế cười khẽ một tiếng. Ôm lấy eo Chung Niệm Nguyệt, bế nàng lên. Chung Niệm Nguyệt? Chung Niệm Nguyệt vội vàng đè tay hắn lại “Đừng đặt ta lên bàn, chút nữa lại làm rớt đồ.” “Ừ. Không đặt.” Tấn Sóc Đế ngước mắt hỏi “Hoa cự sương đã nở, trẫm mang nàng đi xem được không? Còn có mấy món đồ mới lạ mà Nam Giao Quốc đã tiến cống.” “Bệ hạ là đang dỗ tiểu hài tử sao?” Chung Niệm Nguyệt rời khỏi vòng tay của hắn. Tấn Sóc Đế hơi nhướng mày. Còn chưa đợi hắn mở miệng trả lời, thì Chung Niệm Nguyệt đã đi vòng ra sau lưng hắn, nói “Nhưng mà ta thích. Bệ hạ mau cõng ta đi.” Tấn Sóc Đế cảm thấy buồn cười, khom lưng xuống. Chung Niệm Nguyệt chặt cổ hắn, hai chân quấn quanh eo hắn “Hây!” Tấn Sóc Đế “…” “Thật to gan, dám coi trẫm là ngựa.” Ngón tay hắn di chuyển, nhéo một cái vào mông Chung Niệm Nguyệt. Mềm mại. Dường như trong một khoảnh khắc, ngón tay trở nên nóng hơn, nóng tới thấu xương, lan tới trái tim của hắn. Tấn Sóc Đế chỉ có thể thu ngón tay lại, nhất thời không biết là đang trừng phạt Chung Niệm Nguyệt hay trừng phạt chính bản thân hắn. — Sau khi Chung Niệm Nguyệt từ hoàng cung trở về, không còn nhìn thấy bóng dáng Đại hoàng tử đâu nữa. Còn Mạnh công công thì lại giống như vẫn chưa xem đủ, khi nhìn thấy nàng liền nói “Tiểu thư yên tâm, việc hôm qua đều đã sáng tỏ.” Sáng tỏ? Sáng tỏ bằng cách nào? Chung Niệm Nguyệt không hiểu, nàng quay về viện của mình, hỏi lại Lạc Nương nhưng Lạc Nương cũng không biết thêm được gì. Vì khi Chung Niệm Nguyệt hỏi lại thì Lạc Nương đang suy nghĩ, nên dạy nàng việc giường chiếu ra sao. Lạc Nương nói “Trước khi xuất giá, các ma ma trong phủ chắc chắn sẽ dạy qua. Nhưng bọn họ lại chỉ làm theo củ. Tiểu thư không biết, cho dù là nhà quan, phú thương hay nông thôn cũng giống vậy, cho dù bọn họ đã cưới chính thê nhưng tại sao lại muốn nạp thêm thiếp thất? Chính là vì chính thê được dạy dỗ theo quy củ, bọn họ cảm thấy không vừa ý mình, chẳng khác nào đang lên giường với một khúc gỗ. Làm gì còn hứng thú giữa phu thê nữa chứ?” Nói đến đây, Lạc Nương lại hơi ngập ngừng. “Nhưng tương lai tiểu thư sẽ làm hoàng hậu, thì cũng không cần học những thứ này…” Nàng ấy hy vọng tiểu thư vui vẻ sống cả cuộc đời, lại sợ mình dạy lung tung sẽ bôi nhọ thân phận của tiểu thư. Chung Niệm Nguyệt chưa từng nghe thấy những việc này đâu. Việc này ở thời xưa, không hề được dạy kĩ. Lạc Nương cảm thấy học cái này là dùng để lấy lòng phu quân. Chung Niệm Nguyệt lại nghĩ khác. Hơi nhếch môi, học cái này vậy chẳng phải cả hai đều được sung sướng sao? Chung Niệm Nguyệt kêu Hương Đào rót trà “Lạc Nương, nói cho ta nghe đi.” Chung Niệm Nguyệt và Lạc Nương cứ như vậy mà nói liên tục, cuối cùng cũng đã tới ngày sinh thần của Thái Hậu. Lúc này, ngoại trừ Nam Giao Quốc có mặt, thì các tiểu quốc khác cũng đã lần lượt tới kinh thành. Bọn họ không tham dự đại hôn của đế hậu nhưng cũng phải tìm hiểu qua đế vương của Đại Tấn đại hôn ra sao, nên chuẩn bị lễ vật như thế nào thì tốt. “Không phải đế vương hiện tại của Đại Tấn không thích xa hoa lãng phí sao? Khi tiên đế lập hậu, cũng chưa từng thấy bày trận’ lớn như vậy.” “Hiện tại Đại Tấn trong tay Tấn Sóc Đế càng thịnh vượng hơn, đương nhiên so với ngày xưa cũng phải vẻ vang hơn.” Các sứ thần của các tiểu quốc nhỏ giọng nghị luận vài câu. Nhìn thấy người của Nam Giao Quốc đang bước ra từ sứ quán, bọn họ im lặng ngay lập tức. Trong đám người bọn họ, người có thân phận xấu hổ nhất chính là người của Nam Giao Quốc. Bởi vì bọn họ chính là nước đã đánh Đại Tấn hung hăng nhất. Đại vương tử của Nam Giao Quốc thản nhiên không để tâm tới, hắn ta cười nói “Các ngài đã chuẩn bị lễ vật chưa?” “Đã chuẩn bị từ sớm.” “Lễ vật cho sinh thần Thái Hậu luôn rồi sao?” Mọi người kinh ngạc “Năm nay Thái Hậu sẽ tổ chức tiệc mừng thọ sao?” “Nhưng lễ vật này là dành cho đại hôn của đế hậu…” Đại vương tử cười nói “Vậy xem thử, các người cảm thấy tân hậu quan trọng hay Thái Hậu, mẫu thân của hoàng đế quan trọng hơn.” Dứt lời, hắn ta xoay người rời đi, để lại đám người bọn họ đang ngơ ngác khó xử. “Tân hậu và Thái Hậu, ai quan trọng hơn?” Bọn họ nhìn nhau hỏi. “Trong lòng hắn ta biết rõ, chỉ là cố ý làm cho chúng ta lo lắng thôi!” “Ta có cách rồi…” Dứt lời, ông ta nghênh ngang rời đi. Những người phía sau cũng sợ đưa sai lễ vật, hiểu sai thánh ý, nên vội vàng đi theo. Cuối cùng cũng đã tới ngày sinh thần rồi. Đã rất lâu các quan thần không được gặp mặt Thái Hậu. Tấn Sóc Đế là nhi tử nhỏ nhất của Thái Hậu. Mà hiện tại Tấn Sóc Đế cũng đã tới tuổi tráng niên, đương nhiên Thái Hậu cũng đã già đi rất nhiều. Mí mắt bà ta sụp xuống, không biết là đang mở hay nhắm mắt, không ai có thể nhìn ra được. Các quan thần không nhịn được mà thở dài. Quay đầu lại, nói thầm với nhau “Trước đây khi Định Vương còn sống, còn nói bệ hạ sẽ khắt khe mẫu thân. Thái Hậu cũng sẽ không sống được tốt. Nhưng hôm nay bệ hạ lại không quan tâm tới hiềm khích lúc trước, còn tổ chức cho Thái Hậu lễ mừng thọ lớn như vậy…” Có lẽ là do Thái Hậu đã sắp cận kề cái chết rồi… Chỉ là lời này bọn họ đều giấu trong lòng, không ai dám nói ra ngoài. “Bệ hạ là minh quân hiếm có.” Có người thở dài nói. Không lâu sau, tiếng nhạc vang lên. Tấn Sóc Đế thoải mái đến muộn, ngồi ở phía trên cao nhìn xuống. Lúc này các vị hoàng tử và phi tần cũng đã ngồi vào chỗ của mình. Đa số mọi người đều cảm thấy vô cùng kích động, thậm chí còn có người giống như Huệ phi cũng đang rất mong chờ. Chỉ có mỗi Thái Hậu, cảm thấy hành động này của Tấn Sóc Đế không phải là chuyện tốt gì, chỉ sợ người này sẽ sử dụng thủ đoạn gì đó, đưa bà ta vào trong mồ chôn luôn một lần. Nhất thời bà ta giống như đang ngồi trên đống lửa. Thái Hậu không nhịn được rũ mắt nhìn Chung Niệm Nguyệt. Nghĩ thầm, tiểu nha đầu Chung gia kia có lẽ không biết, Tấn Sóc Đế đối xử tốt với ngươi thì cũng chưa chắc là chuyện tốt gì… Lúc này Chung Niệm Nguyệt đã ngồi bên trong yến tiệc, nghe mấy người xung quanh đang nói xấu. “Hôm nay là ngày thứ hai Thái Tử thành thân, vậy mà Thái Tử lại không mang theo Cao tiểu thư tiến cũng thỉnh an bà mẫu. Nếu không đi Huệ phi có tức giận không. Lúc trước ta nghe vài người trong cung nói, Huệ phi từng tức giận tới mức nôn ra máu.” Vạn thị cau mày nói “Đó là do tâm tư của nàng ta quá nặng, nếu không sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay?” Hương Đào ngẩng mặt nói “Nhưng hiện tại nhìn Huệ phi, cũng không thấy trên mặt nàng ta có cảm giác đau khổ gì.” Vạn thị nhìn lướt qua huynh trưởng Vạn gia ngồi cách đó không xa “Chắc là muốn xem chúng ta mất mặt. Chỉ chớp mắt một cái, tiệc mừng thọ đã bắt đầu. Các đại thần bắt đầu dâng lễ vật. Tất cả các sứ thần đều dâng lễ vật lên, đặc biệt là lễ vật của Nam Giao Quốc vô cùng phong phú. Đại vương tử của Nam Giao Quốc nhìn các sứ thần xung quanh, nghĩ thầm đúng là lũ ngu xuẩn. Hôm nay trên đại điện sẽ có một màn hay. Tấn Sóc Đế cả đời anh minh, lại vì sắc đẹp mà phạm sai lầm, dung túng cho Vạn gia đoạt công. Lời này mà nói ra có thể khiến cho tất cả mọi người khắp nơi khiếp sợ. Lại có thể khiến cho các quân, tướng ghê tởm hành vi này…cũng có thể làm lay động bá tánh. Sau đó Thái Tử bị Thái Hậu và loạn đảng dụ dỗ hắn giết phụ thân cướp ngôi vị. Cần gì phải lấy lòng tân hậu chứ? Hơn nữa Tấn Sóc Đế này đúng là rất tự cao, vậy mà dám đưa quyền giám quốc cho Thái Tử, để Thái Tử có cơ hội lấy được lòng dân. Đại Vương tử rũ mắt, im lặng chờ đợi. Khi yến tiệc trôi qua được một nửa. Rốt cuộc cũng có người đứng ra. Người này là một gián thần, chỉ là ông ta khác với Lục đại nhân hay Nhiễm đại nhân, Thái Tử đã làm học trò của ông ta hơn một năm trước, việc ông ta làm hôm nay chính là đánh cược bản thân. Ông ta cũng đã hơn 50 tuổi, ông ta phải lót đường cho nhi tử của mình. Ông ta cúi đầu thật thấp “Bệ hạ, hôm nay vừa khéo có Đại vương tử của Nam Giao Quốc và các vị tướng quân của Vạn gia đều có mặt ở đây, Thái Tử cũng ở đây, Huệ phi nương nương cũng ở đây, ngay cả các vị đại nhân của Đô Sát Viện cũng có mặt…Còn có cả Thái Hậu nương nương cũng đang ngồi ở đó! Nếu không ngại thì hôm nay hay bắt đầu lấy khẩu cung, mọi chuyện phải rõ ràng thì mới xóa đi được vết nhơ của Vạn gia…” Trước mặt nhiều người như vậy, Vạn gia muốn tẩy trắng, chỉ sợ là không thể nào. Đại ca của Vạn thị đã chết từ hai năm trước. Nhị ca của bà lại càng lo lắng hơn, nhìn thấy có người dám ở lễ mừng thọ của Thái Hậu gây sự, ông tức giận ngay lập tức, đập một cái thật mạnh lên bàn, ngay cả ly rượu cũng bị rớt xuống bàn. “Vạn gia của ta từng có vết nhơ sao?” Gián thần kia cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ nói tiếp “Năm đó Vạn gia dựa vào công lao mà muốn đưa Vạn thị tiến cung, nhưng trời xui đất khiến lại đổi thành Huệ phi nương nương, không để cho Vạn thị nhận được lợi ích nào. Nhưng hiện tại lại muốn đưa Chung tiểu thư tiến cung, còn có dã tâm cực lớn, muốn nàng lên làm hoàng hậu.” “Hôm nay thần không ngại mà nói thẳng ra. Thỉnh cầu bệ hạ hãy để cho Đại vương tử của Nam Giao Quốc bước ra, giải thích chuyện này thật rõ ràng, không được để cho các tướng sĩ lạnh tâm…” Vạn thị và Chung đại nhân đều cảm thấy lời này không xuôi tai chút nào. Bọn họ không nhịn được mà cau mày. Chỉ có Chung Niệm Nguyệt lười biếng dựa vào bàn, hơi ngước đầu lên, nhìn về phía Tấn Sóc Đế đang ngồi trên cao. Tấn Sóc Đế vẫn không lên tiếng. Nhất thời trong điện cực kỳ yên tĩnh. Thế nhưng không chỉ có một vị gián thần kia. Người này là Liêu đại nhân, ông ta mím môi, nhất định phải làm cho xong cái tuồng này, hoặc là chọc giận Chung Niệm Nguyệt, hoặc là chọc giận bệ hạ, dù sao cũng phải chọc giận một người nào đó… Ông ta dập đầu nói “Thần có vài lời từ tận đáy lòng! Nếu không phải nhìn thấy bệ hạ khăng khăng muốn lập Chung thị nữ thành hoàng hậu, thì thần cũng không dám nói những lời này!” “Bệ hạ cũng biết, chuyện của Vạn gia, thuộc hạ của Lương Hổ đã tới kinh thành, dập đầu cáo trạng báo quan! Ngày hôm đó dập đầu nhiều tới máu đã thấm vào khe đá. Nhưng quan viên trong kinh thành lại xử trí như thế nào? Vội vàng sai người lôi hắn ta đi, cho người lau dọn vết máu, xem như không có chuyện gì xảy ra…Sau đó vụ án này được đưa cho người của Đô Sát Viện, nhưng vì sao lại không có ai dám xử trí? Chính là vì Chung thị nữ sắp bước lên hậu vị! Vạn lão tướng quân là ngoại tổ phụ của nàng! Cái án này cứ như vậy mà trở thành củ khoai lang phỏng tay, chỉ được đặt ở đó, không ai dám động vào!” “Như vậy cũng thôi đi, Chung thị nữ ở trong kinh thành hành xử vô cùng độc đoán, lại còn ăn chơi trác táng, khó mà đếm hết được. Ngay cả Trưởng công chúa cũng bị nàng bắt ép. Nếu không với thân phận của nàng, thì sao được Trưởng công chúa đích thân đến tham dự lễ cập kê chứ, còn tự mình cầm trâm cài cho nàng?” “Hơn nữa mấy năm trước nàng còn động thủ đánh hoàng tử…” Lời này vừa nói ra. Tam hoàng tử lại nhướng mày, không vui nói “Kẻ nào nói?! Có cả việc này sao?” Liêu đại nhân “…” Ông ta nghẹn họng, nghĩ thầm không sao cả, cho dù không biết vì sao đột nhiên Tam hoàng tử lại nói vậy, nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù sao Trưởng công chúa cũng sẽ không đứng lên nói không có. Liêu đại nhân lại dập đầu thêm lần nữa, giọng nói to và mạnh mẽ “Chung thị nữ ở kinh thành có khí thế như thế nào, thần sẽ không nói nữa. Nếu không tại sao trong kinh thành lại có nhiều tin đồn như vậy, ngay cả các quan thần cũng bị nàng đe dọa, vậy tương lai của Đại Tấn sẽ ra sao?” Ông ta đưa ra dẫn chứng cụ thể như vậy, chắc chắn sẽ được rất nhiều người khen ngợi. Nhưng Tấn Sóc Đế vẫn không mở miệng. Ngay cả Chung thị nữ kia cũng không tức giận. Lúc này người tức đến hộc máu chính là các đại nhân của Đô Sát Viện. Bọn họ che ngực lại, tức giận tới mức muốn ngất xỉu, to giọng mắng “Nói hươu nói vượn, hồ ngôn loạn ngữ!” “Liêu đại nhân ngươi chỉ nói mấy câu, mà đã gạt bỏ toàn bộ công lao của Đô Sát Viện chúng ta! Trở thành kẻ vô dụng trong miệng của ngươi sao!” Liêu đại nhân kinh ngạc, như thế nào cũng không tưởng tượng được bọn họ lại lên tiếng trước. Bọn họ thực sự tức giận tới mức muốn đánh chết ông ta đấy. Huệ phi cũng ngồi thẳng lưng dậy. “Nếu ngươi là kẻ nhu nhược chỉ biết khom lưng cúi đầu cầu xin thì cũng không cần nghĩ người khác cũng giống như ngươi…Ta, người của Đô Sát Viện chưa từng làm cho trời đất thất vọng! Không để bệ hạ thất vọng! Không để bá tánh thất vọng! Giờ Mùi ngày hai mươi mốt tháng tám, ta vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó! Ở kinh thành trời mưa rất to. Nhưng Chung tiểu thư đã đội mưa mà đến, tư thái của nàng hào phóng, hành xử có lễ độ.” “Xin chúng ta điều tra thật rõ ràng, không để sót bất kỳ sơ hở nào, phải chiếu cáo cho thiên hạ biết. Chuyện chính sự phải rõ ràng, không được hàm hồ che dấu…” “Đây là những lời mà Chung tiểu thư đã nói với ta, ta vẫn nhớ rất rõ ràng! Hành sự của Đô Sát Viện chúng ta không hẹn mà gặp! Chung tiểu thư không sợ thì chúng ta có gì phải sợ?” “Ngược lại là ngươi, hôm nay lại dám đổi trắng thay đen, hồ ngôn loạn ngữ, muốn đạp uy tín của Đô Sát Viện xuống! Nếu ta không nói rõ ràng với ngươi, vậy chúng ta còn mặt mũi gì để sống ở nơi này?” Bọn họ tức giận tới mức thở hổn hển, vừa nói vừa ch4y nước mắt. Bọn họ còn nhớ rõ hôm đó bệ hạ đã nói, bọn họ không cần phải cố kỵ bất kỳ điều gì, không được để mất đi uy danh của Đô Sát Viện. “Ta nói cho ngươi biết, trên đời này ngoại trừ Liêu đại nhân ngươi, thích ra vẻ là nhân nghĩa, thì vẫn có người kiên quyết, có chết cũng không chịu khuất phục, sẽ đấu với các ngươi tới cuối cùng.” Nhìn đi. Chính là ta đấy. Từ trên xuống dưới Đô Sát Viện sẽ cùng nhau chơi chết ngươi. Chung Niệm Nguyệt ngước mắt lên nhìn về phía Huệ phi. - -oOo- Tên Hán Việt Hoàng hậu nàng làm trời làm đấtTác giả Cố TranhTình trạng Còn tiếpThể loại Ngôn tình, Cổ đại, HE, Ngọt sủng, Trâu già gặm cỏ non, Xuyên sách, Nữ phụ, Cung đình hầu tước, 1v1Editor tvanahhTóm tắt một câu Để ta đi chết! Hoàng Hậu là cái quỷ gì....Văn ánXuyên vào tiểu thuyết sủng văn, trở thành một nhân vật pháo hôi cổ đại, Chung Niệm Nguyệt tỏ vẻ, có thể nào cố gắng phát chót được không?Chugn Niệm Nguyệt dĩ nhiên không muốn chết, nhưng xuyên thành nữ phụ biểu muội của nam chính, nàng biết làm sao bây giờ a?Nhiệm vụ nữ phụ chính là không ngừng tìm đường chết, là một vật hy sinh, lại còn phải cố gắng hỗ trợ tuyến tình cảm của nam nữ chính, nàng khổ quá đi mà!!!Chung Niệm Nguyệt cố gắng thoát khỏi giả thiết, muốn sống lâu hơn chút, nhưng nam nữ chính đều cảm thấy nàng là vật cản giữa hai người, là một kẻ chướng mắt cần biến mất...Chung Niệm Nguyệt?Chung Niệm Nguyệt Được thôi, chết nhanh một chút Niệm Nguyệt bắt đầu làm trời làm đất không nể nang hoàng tử, đá pháo hôi, dỗi hoàng việc nên làm hay không nên làm nàng đều làm tháng trôi qua...Chung Niệm Nguyệt Sao ta vẫn còn sống???Nàng chẳng những không chết mà còn lên làm...hoàng bộ kinh thành Trời xanh không có mắt!!!Tác giả gỡ mìnNam chính là hoàng đế, lớn hơn nữ chính 15 tuổi, sống 30 năm trên cuộc đời chỉ cố gắng cho ngôi vị hoàng đế, lạnh lùng vô tình, nuôi hoàng tử cũng giống như chơi trò chơi. Chỉ khi hắn gặp được nữ chính mới nếm trải được mùi vị tình yêu, tiểu thuyết có chút theo hướng Mary câu tóm tắt Một lòng muốn chết lại phải đi làm hoàng hậu. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.🌼 Trường thọ 🌼Cung yến tất, nữ nhạc công công đứng bên cạnh cao giọng nói "Cung tiễn bệ hạ."Chung Niệm Nguyệt ngơ ngác một lát, sau đó mới từ dưới bàn ngó đầu nghĩ thầm có phải là sẽ để nàng ở lại đây không, chờ sau khi tất cả ra ngoài thì sẽ có người tới đón nàng....Nhưng lại nhìn thấy Tấn Sóc Đế cúi người nhặt áo choàng lên sau đó đỡ lấy Chung Niệm Nguyệt từ dưới bàn đứng dậy, lấy áo choàng trùm lên người nàng."Đội mũ vào." Tấn Sóc Đế thấp giọng Niệm Nguyệt đứng thẳng dậy, nhanh chóng đội lại mũ áo choàng, quay đầu nhìn xuống phía nhìn thấy tất cả mọi người đều quỳ xuống cúi sát đầu hành một ai dám ngẩng đầu Niệm Nguyệt thu lại ánh mắt, đuổi theo Tấn Sóc không quên nói với Mạnh công công "Công công nhớ nói với nương ta một tiếng, đừng để bà lo lắng.""Nô tài nhớ kỹ." Mạnh công công cười Niệm Nguyệt đi theo sau Tấn Sóc Đế, bất tri bất giác đã đi ra khỏi Bảo Hòa ngoài tuyết rơi dày đặc, nhiều như lông ngỗng, lạnh đến mức Chung Niệm Nguyệt cảm thấy rùng Sóc Đế dừng lại, đưa tay ra phía sau "Lại đây."Chung Niệm Nguyệt cũng không khách khí, bước lên, nấp vào bên trong cánh tay của Tấn Sóc Đế "Thân hình bệ hạ cao lớn, chắn gió rất tốt."Cung nhân nghe thấy, kinh ngạc cúi thấp đầu mắt Tấn Sóc Đế khẽ động, nét mặt không thay đổi, thản nhiên đưa tay lên xoa đầu Chung Niệm nàng vẫn còn nhỏ, tóc vẫn là vấn kiểu song nha kế, trên hai búi tóc có hai ba chuỗi ngọc rũ xuống, phía trên còn gắn thêm trâm cài hình tròn màu Sóc Đế đưa tay lên Niệm Nguyệt "Đừng có làm rớt, nương ta búi nửa ngày đó."Tấn Sóc Đế thấp giọng đáp lại, trong lòng có một tia tiếc nuối xẹt cũng không phải là một món đồ, không thể đặt nàng ở một chỗ để nàng không thể đi đâu còn có cha nương và cả huynh trưởng, mỗi ngày đều sẽ nhớ tới người khác."Ta đi đâu chờ nương của ta thì được?" Chung Niệm Nguyệt lẩm bẩm nói."Nơi nào cũng không được." Tấn Sóc Đế thêm vài bước Chung Niệm Nguyệt liền nhìn thấy ngự Sóc Đế không đi tiếp Niệm Nguyệt chỉ có thể ngước đầu lên nhìn hắn "Chút nữa bệ hạ muốn đi đâu?""Càn Thanh Cung.""Vẫn còn yến tiệc nữa sao?"Chung Niệm Nguyệt nhớ rõ vào thời Minh - Thanh sẽ làm như ngày sinh thần của hoàng đế, sẽ mở yến tiệc ở nội cung, chỉ dành cho những người trong hoàng thất, họ sẽ chúc bệ hạ thiên thu vạn Sóc Đế nhàn nhạt nói "Không có."Chung Niệm Nguyệt cũng không hỏi hắn vì sao lại không có, chỉ rụt cổ lại, chôn đầu vào mũ áo choàng, nói "Ta có thể đi theo bệ hạ tới đó ngồi đợi một chút được không?"Lúc này trên mặt Tấn Sóc Đế mới hiện lên ý cười, hắn trả lời "Đương nhiên là được.""Ngự liễn ta không dám ngồi, bệ hạ cho người tới cõng ta là được." Chung Niệm Nguyệt nói xong liền có mấy thái giám bưng cỗ kiệu Niệm Nguyệt ngây nàng cảm giác giống như đã chuẩn bị từ trước vậy....À, đây có thể là cái mà nàng ngồi khi đến Niệm Nguyệt sợ lạnh, lập tức leo bao lâu, cỗ kiệu liền di ảnh bọn họ biến mất trong gió tuyết, thì những người bên trong Bảo Hòa Điện mới chậm rãi đi ra ngoài."Chung đại nhân, phu nhân." Tiểu thái giám bước nhanh về phía họ "Tiểu thư được Huệ phi nương nương đón đi, nương nương nói hôm nay trời lạnh chỉ sợ không thể nhìn thấy đường đi, không cẩn thận một chút liền té ngã. Nên đã giữ tiểu thư lại trong cung qua đêm."Chung đại nhân hơi cau mày nhưng vẫn nói "Đã xin qua ý chỉ của bệ hạ chưa?"Tiểu thái giám nói "Đã báo cho Mạnh công công, tiểu thư lúc này hẳn là đã ở trong phòng ấm áp nghỉ ngơi."Vạn thị cảm giác dường như đây không phải là do Huệ phi phi hành xử cẩn thận, ngoài miệng thì nói thương Niệm Niệm nhưng chắc chắn nàng ta sẽ không vì Niệm Niệm mà phá vỡ quy đầu Vạn thị hiện lên một thân ảnh......Tấn Sóc Đế?Nhưng bà lại cảm thấy khả năng này không rằng Niệm Niệm có công cứu giá nhưng đế vương muốn ban thưởng có rất nhiều cách. Cần gì phải để tâm ở mọi nơi như vậy?Tiểu thái giám kia nói xong liền khom lưng rời thị khôi phục lại tinh thần, cũng không nói thêm gì nữa. Huống chi bà cũng thương xót cho thân thể của nữ nhi."Thôi." Khắp nơi đều có người, Vạn thị nắm lấy tay áo Chung đại nhân "Chúng ta về thôi."Ngược lại Chung Tùy An đứng bên cạnh nhíu nhà Chung gia bước vào gió có người thấp giọng nói "Huệ phi đối với Chung tiểu thư đúng là rất tốt.""Đúng là lạnh thật.""May mà Niệm Niệm không đi cùng chúng ta." Vạn thị không nhịn được mà rùng dưới mái hiên cung điện, Kỳ Hãn đã đứng ở đó một lúc thái giám hỏi "Điện hạ, chúng ta cũng xuất cung sao?"Kỳ Hãn quay đầu lại nhìn Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử đứng cách đó không hoàng tử mặt đầy vui hoàng tử thì không mấy cao Hãn nhếch môi "Đi, thỉnh an mẫu phi ta."Hắn chạy nhanh tới cung Huệ phi nên không cảm thấy lạnh khi tới cung Huệ phi, Kỳ Hãn cảm thấy trên lưng còn đổ mồ nhân thắc mắc hỏi "Nương nương còn chưa trở về, điện hạ sao ngài lại tới nhanh như vậy?"Kỳ Hãn đảo điện quạnh quẽ, không có bất kỳ âm thanh nào Hãn nắm chặt tay, thấp giọng hỏi "Hôm nay mẫu phi tính đưa ta thứ gì?"Cung nhân "Không có. Điện hạ là tới tìm cái gì sao?"Kỳ Hãn lắc đầu nói "Hôm nay ở yến tiệc ta thiếu mất một món đồ, còn cho rằng mẫu phi đã lấy hộ ta."Dứt lời, hắn liền quay người rời thái giám liền Tử căn bản là không phải tới tìm Huệ phi, đến đây là vì muốn gặp Chung tiểu thư a!"Bổn Thái Tử hỏi ngươi." Thái Tử quay đầu nhìn hắn, "Ngươi hôm nay đi theo Chung tiểu thư, nhìn thấy những ai?""Cẩm, Cẩm Sơn Hầu...""Ngoại trừ bọn họ.""Còn có một cung nhân nói với tiểu thư là đi theo nàng ta. Tiểu thư liền đi theo nàng ta. Cung nhân kia là người của thiên điện không phải bên ngoài. À...." Tiểu thái giám đột nhiên nhớ ra điều gì đó "Nô tài còn nhìn thấy Mạnh công công.""Mạnh công công? Khi đó ông ta không phải nên hầu hạ bên cạnh phụ hoàng sao?"Tiểu thái giám mờ mịt nói "Nô tài cũng không rõ. Chỉ là nô tài nhìn thấy hoa văn xiêm y....""Câm miệng." Kỳ Hãn ngắt lời hắn ta.".....Xuất cung." Kỳ Hãn chân Kỳ Hãn càng nhanh hơn, giống như muốn trút hết tức giận vào trong đến sau khi về tới phủ Thái Tử, hạ nhân hầu hạ hắn thay xiêm y, kinh ngạc hỏi "Điện hạ tại sao phía sau lưng ngài ướt đẫm vậy?"Kỳ Hãn không trả đứng ở đó, dường như đang chìm đắm vào suy nghĩ của chính kia, Chung Niệm Nguyệt được đưa thẳng tới bên trong Noãn cung nhân hầu hạ nàng rửa tay, còn mang nước ấm tới cho nàng ngâm Sóc Đế ngồi bên cạnh nhìn Niệm Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm cũng không cảm thấy không tự là không nhịn được hỏi "Hôm nay cứ như vậy mà kết thúc?"Tấn Sóc Đế "Ừ.""Cứ như vậy? Sinh thần liền qua?""Ừ."Chung Niệm Nguyệt nhớ lại sinh hoạt ký của các hoàng đế thời xưa mà nàng đã từng đọc qua, như thế nào nhỉ?Yến tiệc tổ chức ở tháp đài hoa, có diễn kịch, diễn xiếc, múa kiếm.....còn có hàng trăm con voi cùng tê giác bước vào.*Tháp đài hoaGiáo phường sẽ còn gảy bài 《Nhạc thiên thu》, tiếng nhạc hòa vang khắp tổ chức yến tiệc linh đình ba ngày liên hơi khoa trương một có lập đền thờ, sư thầy tụng kinh cùng với gánh là những gì nàng đọc lẽ Tấn Sóc Đế không thích những thứ Niệm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi "Hôm nay ở tiệc, bệ hạ đã ăn mì trường thọ chưa?"Tấn Sóc Đế nhàn nhạt cười nói "Trẫm không tin quỷ thần, cái gọi là sống lâu nghìn tuổi cũng chỉ là lời nói không có thật."Người này có phải là quá vô cảm rồi phải đế vương rất chú ý tới mấy cái này sao?Tấn Sóc Đế nghe thấy nàng hỏi như vậy, giống như được gợi lên chút hứng thú, liền hỏi lại "Lúc trước Niệm Niệm trải qua sinh thần như thế nào?"Trong đầu Chung Niệm Nguyệt có ký ức của nguyên nàng lại muốn nói sinh thần mà nàng đã từng trải nàng không quên chính nàng là Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói "Sinh thần mỗi năm, cha cùng nương sẽ mang ta đi chụp..."Chụp Niệm Nguyệt đổi sang từ khác "Vẽ, vẽ một bức tranh.""Nương ta sẽ tự tay luộc trứng, cha ta sẽ tự tay nấu mì, sợi mì phải tự tay làm, một sợi thật dài không được ngắt đoạn.""Thì ra Chung đại nhân sẽ còn làm cái này." Tấn Sóc Đế nói."Sau đó ta sẽ được tặng tận hai cái bánh kem. Một cái là của ông bà nội và ông bà ngoại sẽ mua cho ta, cái còn lại là của bằng hữu mua cho ta. Có thể ước nguyện tận hai lần.""Ta còn nhận được rất nhiều lễ vật, có người tặng cầm, có người viết thiệp, có người tặng bút, có người sẽ tặng cuốn....chính là thứ để học...."Tấn Sóc Đế hơi nhướng mày "Còn tặng cả cái này?"Chung Niệm Nguyệt gật đầu, ánh mắt rũ xuống, lông mi run rẩy "Chỉ là..."Không biết tới khi nào mới được gặp nghĩ này vừa hiện lên, "tạch, tạch" nước mắt đã rơi vào thau điện không còn tiếng lặng rất Sóc Đế ném cây kéo trong tay sang một bên, hắn chậm rãi đứng dậy đi đến gần, chỉ nhìn thấy nước mắt Chung Niệm Nguyệt rơi càng công công cũng bị kinh chưa đợi ông lên tiếng hỏi, Tấn Sóc Đế liền vươn tay nâng cằm Chung Niệm Nguyệt Niệm Nguyệt khóc thật sự rất là thương với lúc ở huyện Thanh Thủy cũng khác gì Sóc Đế khom lưng, bế nàng lên, đặt ngay mép giường, hỏi "Đau ở đâu?"Chung Niệm Nguyệt không trả lời hắn, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt ướt đẫm, lông mi run rẩy "Ta rất thích sinh thần, bệ hạ không thích sao?"Tấn Sóc Đế không biết sinh thần này có ý nghĩa với những ngày thường thì không khác biệt gì mấy, chỉ là ngày này nhắc nhở hắn, hắn đã nhiều hơn một tuổi, sẽ cận kề cái chết hơn một bước, những điều mong muốn trong lòng đã làm được chưa?Ngoài ra thì hắn không thích cũng không chán ghét ngày Sóc Đế nhìn khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt, đến khi khôi phục lại tinh thần, không biết tay hắn từ khi nào đã che lấy hai mắt của Chung Niệm tay hắn khẽ động, không thể lau nước mắt cho nàng mà ngược lại nước mắt rơi càng nhiều Sóc Đế nói "Trẫm thích."Từ hôm nay trở đi sẽ ra Mạnh công công cũng rất muốn Tấn Sóc Đế ăn mì trường thọ, vừa nghe thấy, liền nói "Mau, mau đi kêu Ngự Thiện Phòng làm một chén mì trường thọ. Phải làm một sợi mì thật dài, không được đứt đoạn."Mạnh công công cười nói "Nếu tiểu thư yêu thích sinh nhật vậy cùng nhau ăn một miếng đi."Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới cảm thấy việc nàng khóc thật là nhảm lau mặt, trả lời "Ân."Khi cúi đầu xuống mới nhìn thấy cả người nàng đều ngồi trong lòng ngực Tấn Sóc mắt thấm hết trên vạt áo của Tấn Sóc Đế, thấm thành từng đóa Niệm Nguyệt hơi ngây người, lúc này nàng mới biết rằng, Tấn Sóc Đế cùng những nhân vật như Thái Tử, Tô Khuynh Nga, Huệ phi kia, thật sự khác nhau rất nhiều. Xuyên vào tiểu thuyết sủng văn, trở thành một nhân vật pháo hôi cổ đại, Chung Niệm Nguyệt tỏ vẻ, có thể nào cố gắng phát chót được không? Chugn Niệm Nguyệt dĩ nhiên không muốn chết, nhưng xuyên thành nữ phụ biểu muội của nam chính, nàng biết làm sao bây giờ a? Nhiệm vụ nữ phụ chính là không ngừng tìm đường chết, là một vật hy sinh, lại còn phải cố gắng hỗ trợ tuyến tình cảm của nam nữ chính, nàng khổ quá đi mà!!! Chung Niệm Nguyệt cố gắng thoát khỏi giả thiết, muốn sống lâu hơn chút, nhưng nam nữ chính đều cảm thấy nàng là vật cản giữa hai người, là một kẻ chướng mắt cần biến mất… Chung Niệm Nguyệt? Chung Niệm Nguyệt Được thôi, chết nhanh một chút vậy. Chung Niệm Nguyệt bắt đầu làm trời làm đất không nể nang ai. Đánh hoàng tử, đá pháo hôi, dỗi hoàng thượng. Những việc nên làm hay không nên làm nàng đều làm hết. Vài tháng trôi qua… Chung Niệm Nguyệt Sao ta vẫn còn sống??? Nàng chẳng những không chết mà còn lên làm…hoàng hậu. Toàn bộ kinh thành Trời xanh không có mắt!!! Văn ánXuyên vào tiểu thuyết sủng văn, trở thành một nhân vật pháo hôi cổ đại, Chung Niệm Nguyệt tỏ vẻ, có thể nào cố gắng phát chót được không?Chugn Niệm Nguyệt dĩ nhiên không muốn chết, nhưng xuyên thành nữ phụ biểu muội của nam chính, nàng biết làm sao bây giờ a?Nhiệm vụ nữ phụ chính là không ngừng tìm đường chết, là một vật hy sinh, lại còn phải cố gắng hỗ trợ tuyến tình cảm của nam nữ chính, nàng khổ quá đi mà!!!Chung Niệm Nguyệt cố gắng thoát khỏi giả thiết, muốn sống lâu hơn chút, nhưng nam nữ chính đều cảm thấy nàng là vật cản giữa hai người, là một kẻ chướng mắt cần biến mất...Chung Niệm Nguyệt?Chung Niệm Nguyệt Được thôi, chết nhanh một chút Niệm Nguyệt bắt đầu làm trời làm đất không nể nang hoàng tử, đá pháo hôi, dỗi hoàng việc nên làm hay không nên làm nàng đều làm tháng trôi qua...Chung Niệm Nguyệt Sao ta vẫn còn sống???Nàng chẳng những không chết mà còn lên làm...hoàng bộ kinh thành Trời xanh không có mắt!!!

hoàng hậu chính là thiên hạ